“Tạm biệt người cựu chiến hữu LMHT tuyệt vời nhất tôi từng Dual”

Tạm người KuroRyuuji – người anh em chiến hữu game tuyệt nhất tôi từng dual.

Chắc hẳn trong chúng ta ai cũng đã từng có một người bạn thân thiết cả ngoài đời lẫn trong thế giới ảo. Cùng nhau rong chơi, cùng nhau chiến game, cùng nhau trốn học, những kỷ niệm đó sẽ in sâu mãi trong tâm trí mỗi người và trở thành một kỷ ức của thanh xuân. Hôm nay mời các bạn cùng Xemgame.com bọn mình đến với tâm sự của bạn Lê Thanh Tú gửi về với nội dung: “Tạm biệt người cựu chiến hữu LMHT tuyệt vời nhất tôi từng dual”.

https://www.youtube.com/watch?v=pOGVe5XtngA

Câu chuyện bắt đầu vào năm lớp 9 – cái năm mà người người lớp lớp học sinh vẫn còn chen chân hối hả để tìm cho mình một nguyện vọng lớp 10, tìm một cái gì đó để làm nở mặt cha mẹ bạn bè, là chìa khoá để mở ra một tương lai đẹp đẽ hơn được chắp cánh bằng những trang sách. Năm đó tôi chỉ là một thằng học sinh khá là nhạt nhoà trong tập thể 45 đứa lớp 9/2, học hành cũng chỉ ở mức trung bình khá. Tác phong bên ngoài thì chán thôi rồi, sáng còn chả thèm chải tóc đi học mà. Nhưng cái làm tôi tự tin nhất là khả năng đánh LMHT thuộc hàng nhất nhì lớp (năm 2013-2014 thì cái rank bạch kim là một cái mức mà bất kì đứa học sinh cấp 2 nào cũng phải thèm muốn để thể hiện với bạn bè anh em).

Năm đó học kì 2 tôi vô tình gặp nó, vì thường qua mỗi học kì thì giáo viên sẽ chuyển chỗ toàn bộ lớp để các bạn có thể giao tiếp nhiều và đoàn kết hơn. Nó là một đứa phải nói là thư sinh cực kì, tóc lúc nào cũng chẻ mái gọn gàng, khuôn mặt có phần hốc hác cùng cặp kính mắt dày cui càng tôn lên vẻ mọt sách của nó. Nó cao lêu nghêu nhưng vì khá gầy cộng thêm vẻ mặt thư sinh đó thành ra chả ai muốn chơi hay nói chuyện với một đứa mọt sách như vậy cả. Nhưng nào ai ngờ, nó là đứa học giỏi gần như top 10 lớp cũng như có khả năng chơi thể thao gần như tuyệt đối khiến cho tôi phải thán phục và đâm ra ghen tị. Nhưng ngồi chung bàn mà ganh ghét nhau thì ai thèm chỉ bài cho mình mỗi khi kiểm tra nhỉ? Thành ra tôi cũng lân la gợi chuyện, vì LMHT là game gần như đứa con trai nào lứa tuổi này cũng chơi nên thay vì hỏi mấy câu sáo rỗng kiểu lân la thì tôi đâm thẳng một câu:

-Ê, có chơi LMHT không?

Đáp lại câu hỏi của tôi chỉ là một từ “Không” dứt khoát và lạnh lẽo làm tôi cũng khá cụt hứng mở lời tiếp. Nó bảo LMHT là một trò chơi rối rắm phức tạp và dành cho “trẩu”?! Tôi há hốc mồm rồi cũng có phần tự ái bản thân vì nó dám phát ngôn một câu như thế. Đã thế tôi cho nó thành “trẩu” luôn.

Kể từ cái ngày đó, ngày nào tôi cũng gạ nó chơi LMHT. Sẵn biết được nó là otaku và miku là nhân vật yêu thích của nó, tôi đã dùng mĩ nhân kế, show ảnh của những idol làm mê mệt lòng người như Ahri, Lux và đâm trúng tim đen nó bằng Đại cầm nữ Sona. Nó còn bảo tôi là LMHT lấy hình ảnh Miku của nó ra xào nấu thành Sona nên nó càng không thích LMHT hơn. Tuy miệng thì nói vậy nhưng về nhà lại hì hục tìm cách tạo một cái acc LMHT để chiêm ngưỡng “người em của Miku thích dùng đàn Cầm này”. Sáng hôm sau vừa vào lớp nó liền hỏi tôi một cách ngượng ngùng:

– Chiều rảnh không, qua nhà tao đi net cùng rồi chỉ tao chơi với. Chơi cái con gì mà có cái chiêu tạo cái vòng tròn sáng sáng với chiêu cuối là một tia laser dài khó quá. Hôm qua vừa đánh với máy mà 0-20 rồi.

Tôi thì nhìn nó cười sặc sụa như một đứa chưa uống thuốc sáng, ừ thì game của trẩu, ừ thì Sona làm mất hình tượng Miku của tao này. Tối hôm đó sau khi ăn tối xong tôi còn chả thèm học bài, vội xách chiếc xe đạp chạy qua địa chỉ nó đưa, nói là nhà nhưng thực chất nó ở một căn hộ chung cư cao cấp cách nhà tôi khoảng 15 phút đi xe đạp. Tôi lên nhà nó thì cu cậu miễn cưỡng mở cửa cho tôi vào chào hỏi mẹ nó. Lần đầu gặp mà mẹ nó mừng như mở hội vì lần đầu tiên nó dẫn bạn về nhà. Hỏi ra thì mới biết nó bị nhát người, đại loại là Anti Social ấy, rất nhát nói chuyện với mọi người đặc biệt là phái nữ. Sau đó tôi với nó xin phép đi ra ngoài chơi tí, cô nghe thấy vậy liền đưa dúi tay nó tận 500k và bảo đi chơi với bạn vui vẻ.

WTF? làm thế nào mà một đứa học sinh lớp 9 đi chơi net gần nhà mà được cho tận 500 ngàn thế. Nó thì cứ thúc tôi đi ra net nhanh nhanh để còn đánh game. Net gần nhà nó thì khá là tồi tàn, kiểu net cỏ ấy. Khoảng 4, 5k một tiếng nhưng nó thích thì tôi chiều. Hai đứa add friend nhau rồi vào làm liền tù tì vài trận đấu với máy. Trong lúc đánh thì bắt đầu vang lên vài câu hỏi hồn nhiên như cô tiên đến từ nó:

– Ê sao con lux quăng E ra mà khôngphát nổ liền? thấy người ta chơi lux nổ được liền mà .
– Con gì cầm cung băng ấy lên đồ sao?
– Khi nào mới mua được Sona vậy?

Toàn là nhưng câu hỏi khiến tôi cảm giác như chăm một đứa em từ trên trời rớt xuống vậy, nó càng hỏi thì cái tiệm càng nhìn tôi cười. Thôi thì dạy cho nó rồi gạ nó bao nước uống trả công sau vậy. Sau hôm đó thì kết quả cũng khả quan lên được tí, từ 0-20 Lux thì nó lên 2-9 Lux và 3-10 Ashe vì lí do là toàn nhấp vào trụ cũng như dùng chức năng khóa màn hình.

Từ cái ngày đó, như một thông lệ, cứ 6h chiều hơn tí là tôi có mặt ở nhà nó rồi đèo nó ra net chơi LMHT đến 10h lại chở về. Lúc đó nó đánh lóng ngóng lắm, phải dùng từ ngáo lơ cho nó có văn hoá, sau hơn một tuần thì anh chàng cũng cứng tay hơn hẳn nhưng lại khá là thích va chạm. Đào từ đâu ra cái trò gạ tôi solo các kiểu con đà điểu, kèo tôi yi nó lux hay tôi zed nó ashe. Kết quả thì ai cũng hiểu rồi đấy, nhìn mặt nó cũng cay lắm nhưng không làm gì được. Đôi lúc tôi cũng giả điên, vừa vào feed cho 3 mạng chẳng hạn nhưng vẫn không thay đổi kết quả lắm.

Cuối năm đó, việc chuẩn bị thi chuyển cấp cũng hối hả dồn dập như tiếng ve vào hè vậy. Ai cũng lo lắng ghi nguyện vọng rồi học thêm học bớt các kiểu, chỉ có tôi với nó cứ 6h lại gặp nhau như một thông lệ. Chuyện gì đến cũng sẽ đến, năm đó tôi đậu nguyện vọng 2, nó dư điểm nguyện vọng 1. Hai đứa học hai trường khác nhau, đó là khoảng thời gian tôi nghĩ là khó khăn nhất giữa hai đứa. Trường mới, lớp mới, bạn bè mới lo còn không hết huống chi là game.

2 tháng đầu gần như hai đứa cắt đứt liên lạc game với nhau. Đến khi ổn định lại thì nó mới hú tôi qua chở nó đi net tiếp. Theo thời gian thì nó lên tay hẳn, thay vì thường học bài hay nghe nhạc tối, nó chọn xem stream của các cao thủ nổi lúc đó như Boxbox, Insec và dĩ nhiên không thể bỏ sót quỷ vương Faker. Dần dần nó chơi cứng tay hơn, không dùng những tướng dạng support, ap nữa. Nó chuyển hẳn qua vị trí khác 360 độ, đó là rừng, mid và top.

Những con bài nó cứng tay nhất là Riven, Lee sin và Đấng. Lúc này tôi mới phì cười bảo nó bị trẩu vì chỉ có trẩu mới pick lock yasuo như này. Nó chỉ nhếch môi rồi bảo làm kèo solo chai nước chơi, tôi yi nó yasuo cho máu. Không do dự tôi chiến ngay, nhưng bất ngờ làm sao. Hôm đó là hôm đầu tiên tôi phải bao nước nó. Há hốc mồm vì khả năng học hỏi vì tìm tòi, dần tôi trở nên ngại solo với nó thật vì khả năng chơi của nó phát triển có thể nói là hơn tôi chắc. Và sau đó hai đứa đánh với nhau rồi chuyển qua dual rank, mục tiêu năm 2018 của nó là cán mốc Kim cương cho cả hai.

Chuyện tưởng chừng như sẽ kết thúc êm đẹp như vậy đó. Cứ ngỡ sau 4 năm chơi chung với nhau thì sẽ mãi mãi là anh em chơi game đến về sau. Cái tình bạn trong game này không hiểu vì sao mà gắn kết dữ lắm, 4 năm liền từ 2014 đến đầu 2018. Ngày nào tôi cũng qua chở nó đi net rồi lại chở về. Đến cái độ mà gia đình nó quan ngại còn nghĩ hai đứa là đồng tính yêu nhau vì đi đâu cũng chở nhau cả. Nhưng nào ai ngờ… Đầu năm 2018, sau khi ăn tết xong nó mới bảo.

– Vài tuần nữa, nhà tao sẽ dọn đi nhập cư bên Úc với ba tao rồi.

Câu nói tưởng chừng như một niềm vui sướng hạnh phúc với nó thì vô tình lại thành một nhát dao đâm thẳng vào tim tôi. Thoáng chút buồn, tôi nở nụ cười chúc mừng nó như chia vui cùng người anh em game thủ chí cốt:

– Sướng ta, qua đó là vui rồi còn gì nữa.

Chẳng biết nó có hiểu không, nhưng đó là điều buồn nhất tôi từng nghĩ đến. Cái gì tốt đẹp cũng sẽ có ngày tàn lụi, và ngày đó đang đến gần. Vài tuần tiếp theo hai đứa vẫn game như ngày nào, nhưng đan xen giữa game là những ngày tôi đèo nó trên chiếc xe tay ga để tiếp xúc xã hội nhiều hơn, dẫn nó đi đó đây, đi xem phim rồi cà phê dạo phố. Nó bảo nó muốn đi thử cà phê người hầu vì nó theo phong cách anime nhật, tôi cũng cười rồi hứa khi nào gần lên máy bay sẽ dẫn nó đi.

Nhưng thời gian chả bao giờ chậm lại đợi chờ một ai cả, thoáng cái thời gian đã hết, tối nay nó sẽ lên máy để sang Úc đoàn tụ cùng bố. Tôi vẫn tươi cười tiễn nó ra tận máy bay, vẫn bàn chuyện về meta, về chất tướng rôm rả trên đường đi nhưng lòng chỉ mong bác Taxi chậm lại vài nhịp cho cuộc nói chuyện này thêm dài….

Thời khắc đã dến, tôi giúp nó tải đồ vali lên xe chuyển hàng. Đến lúc cuộc trò chuyện này kết thúc. Tôi với nó chỉ nhìn nhau rồi chụp nhanh một bức ảnh, ậm ừ nói vào câu sáo rỗng như “Đi cẩn thận nha mày, tạm biệt nha. Mai mốt về Việt Nam nhớ thăm tao” rồi không quên một cái cụng tay bạn hữu.

Tôi lặng người nhìn theo sau từng bước chân của nó cùng mẹ vào phòng chờ mà lòng lặng thinh, trống rỗng. Sau hơn 10 phút thì tôi lặng lẽ đón taxi về nhà. Vì cũng khuya rồi nên tôi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Sáng hôm sau, khi những tia nắng còn nhè nhẹ trên bầu trời xanh thoáng đãng, ngày mai vẫn đến gió hát vang trời. Hôm đó là chủ nhật, mới 8h sáng tôi đã hớt hải thức dậy đánh răng rồi mặc đồ phóng ra ngoài.

Trong đầu còn nghĩ, qua sớm rủ nó đi ăn sáng rồi vào đánh combo xayah rakan dual…à mà quên nói, còn ở việt nam đâu…Trong một khắc tôi lại thấy chạnh lòng, nhưng vẫn cố đi ngang nhà nó và cầu mong một điều kì diệu. Nhưng có lẽ đời không như mơ, hình ảnh căn chung cư mở rộng cửa cùng nó ngồi vắt chân lên cầu thang chờ tôi đến đón nay còn đâu, chiếc xe để trước hiên nhà cũng biến mất cùng hàng cây xanh ngoài dãy hiên nhà. Tôi lặng người một phút dài rồi ráng lết xe ra tiệm net.

Cũng là tiệm net đó, cũng là cặp máy đó nhưng người đi lần này chỉ có một. Tôi cố nhập tâm vào trận đấu để mong quên đi cái hiện thực tàn nhẫn này, nhưng không. Càng chơi thì nước mắt càng rơi, hình ảnh từng con tướng trên màn hình bỗng mờ dần theo từng nút bấm.

Những kỉ niệm bỗng ùa về như nước nguồn mùa mưa, hình ảnh hai đưa ngồi hò hét đánh game bỗng tái hiện lại một cách chân thật và thoáng qua như một cơn gió để lại cho tôi hai hàng nước mắt dài lầm lì rơi trên má.

Không thể chịu được nữa tôi liền thoát trận đầu cùi gầm mặt lủi thủi ra về. Vừa đi vừa nhìn cảnh vật xung quanh như một tấm gương phản chiếu lại tình bạn hữu của chúng tôi. Thú thật, hôm đó tôi khóc ít nhất là 7 lần trong một ngày. Vì tôi với nó làm gì cũng là anh em nên khi ngồi một mình thì những mảnh kỉ niệm đó bỗng được tua lại như một cuộn băng buồn. Con trai cũng có những lúc phải rơi nước mắt chứ?

Đã hơn một năm từ ngày nó đi đinh cư, hai đứa vẫn giữ liên lạc với nhau qua Messenger. Bất kì meta thay đổi như nào, bất kì vị tướng vào được làm lại tôi đều chia sẻ cho nó như một tin vui phía quê nhà Việt nam. Có lẽ điều đó làm nó mường tượng lại dc những ngày tháng hai đứa còn đèo nhau bằng chiếc xe đạp băng qua phố, còn tận hưởng ly trà đào 8 nghìn ngoài vỉa hè trường, còn hét toáng nát cả cái net khi ăn được 1 cái penta hay mở rương hextech ra trang phục hiếm. Niềm vui nhỏ nhưng tình bạn lớn Long à. Tạm người KuroRyuuji – người anh em chiến hữu game tuyệt nhất tôi từng dual.


=> Xem thêm: Tin Liên Minh Huyền Thoại


  Thông tin thêm  

Nhà cái V9bet tặng ngay 100.000 VND chơi đánh bài trực tuyến ăn tiền, xổ số, slot, đánh bài free khi bạn đăng ký tài khoản thành công. Thắng chắc cú 100% được phép rút tiền mặt về các tài khoản ngân hàng của bạn.

Link đăng ký V9bet nhận 100.000 VND free

   –     – 

About Author


v9bet