Robbie Fowler và cú hat-trick để đời vào lưới Arsenal

Cách đây 25 năm, chàng trai trẻ của Liverpool đã làm nên một loạt kỷ lục chỉ trong 4 phút 33 giây. Cũng từ đó, người ta thay đổi cách nhìn về các tài năng bóng đá. 

*Liverpool – Arsenal: 23h30 thứ Bảy, 24/8 (giờ Hà Nội).

Hè 1994, ngôi sao tiền đạo của Arsenal thời ấy, Ian Wright ba lần ghé thăm cửa hàng xăm. Thú vui xăm trổ của tiền đạo lừng danh này được báo chí đưa tin rất nhiều hồi đó.

Ngày 28/8 cùng năm, Wright và Arsenal thua 0-3 trên sân Liverpool. Hôm ấy, Robbie Fowler lập hat-trick. “Mỗi bàn một hình xăm nhé ông anh”, Fowler nói kháy Wright sau khi ghi bàn thứ ba trong trận. Vốn là một tiền đạo cũng rất láu cá, Wright chỉ biết cười trừ.

Fowler và cú hattrick nhanh nhất lịch sử Ngoại hạng Anh

Fowler lập hattrick vào lưới Arsenal. 

4 phút 33 giây trước đó, bảng tỷ số sân Anfield hiển thị: Liverpool 0-0 Arsenal. Tiếp sau đó là cú hat-trick nhanh nhất trong lịch sử của Liverpool, nhanh nhất lịch sử giải Ngoại hạng Anh và nhanh nhất thế giới kể từ sau Thế chiến thứ hai.

“Chúng tôi đã trông đợi một cuộc đối đầu nảy lửa với Arsenal”, Jan Molby, tiền vệ đã mở đường cho Fowler tạo nên kỳ tích, hồi tưởng. Hàng thủ của Arsenal ngày ấy lừng danh thiên hạ. Nó kín kẽ tới mức nếu như Arsenal mở tỷ số trước, trận đấu coi như đã an bài. “1-0 cho Arsenal là tình thế mà chẳng đội bóng nào muốn rơi vào cả”, Molby nói thêm.

Trước giờ bóng lăn, HLV Liverpool, Roy Evans, đã dặn các học trò bằng mọi giá không để thủng lưới trước. Đó là một ngày nóng như đổ lửa, và Liverpool, tuân thủ lời HLV, đã nhập cuộc một cách chậm rãi. Arsenal dần làm quen với nhịp độ trận đấu và bắt đầu kiểm soát thế trận.

Liverpool cần xốc lại tinh thần nên Jamie Redknapp, đối tác nơi tuyến giữa của Molby, tung một cú sút phạt hướng về vòng cấm của Arsenal, với điểm đến là Ian Rush. Trong nỗ lực giải nguy, Martin Keown hơi hấp tấp và phán đoán sai điểm rơi của quả bóng. Dù Keown đã chặn được Rush, vẫn còn Fowler ở ngay đó. 1-0 cho Liverpool.

Fowler là hiện thân cho sự tươi mới và đổi thay ở Liverpool đầu những năm 1990, thay cho thế hệ cũ của những huyền thoại như Ian Rush (phải). Ảnh: PA.

Fowler là hiện thân cho sự tươi mới và đổi thay ở Liverpool đầu những năm 1990, thay cho thế hệ cũ của những huyền thoại như Ian Rush (phải). Ảnh: PA.

“Vào không? Vào rồi!!!”, bình luận viên nổi tiếng của BBC Martin Tyler gào lên sau khi Fowler nhân đôi cách biệt cho Liverpool chưa đầy một phút sau đó, xuất phát từ pha dốc bóng của Steve McManaman. David Seaman khi ấy là thủ thành xuất số một, còn Tony Adams là trung vệ hay nhất của bóng đá Anh. Và Fowler đã đánh bại cả… hai để hoàn thành cú hat-trick, sau đường chuyền tuyệt đẹp của John Barnes. Keown đã cố sức truy cản, nhưng anh chẳng chạm được vào người Fowler, mà còn lao thẳng vào… Seaman.

Sau trận đấu, Fowler phấn khích tột độ vì vượt qua được Keown, một trung vệ lực lưỡng. Tiền đạo của Liverpool nói: “Thanh niên nghiêm túc Martin Keown hoàn toàn bị tôi đánh bại. Tôi thậm chí còn xâu kim, làm anh ấy xấu mặt hơn nữa”.

“Một pha bóng đẹp tới từ Liverpool”, bình luận viên Andy Gray hô vang. “Và một tình huống ngoạn mục tới từ Robbie Fowler,” Tyler tiếp lời. Ông ngưng lại một chút rồi nói tiếp: “Có điều gì mà cậu nhóc này không thể làm được không?”.

Buổi tối hôm đó, Fowler tới một nhà hàng tại Toxteth cùng đồng đội. Anh gọi một phần sườn và cơm chiên đặc biệt rồi mới lên xe trở về đại bản doanh của CLB – Melwood. Phải tới hai tháng sau màn trình diễn chói sáng tại Anfield đó, Liverpool mới có thể ký bản hợp đồng chuyên nghiệp với chân sút lúc ấy hãy còn ăn tập ở đội trẻ.

Fowler không mảy may biết gì về bản hợp đồng đó cả. Anh chỉ ngờ ngợ sau khi Tom Saunders, người quản lý lứa trẻ của Liverpool tới vỗ lưng vào một buổi sáng tháng 11 lạnh lẽo, và bảo “Làm tốt lắm, Robbie”.

Fowler chơi bóng cùng một bé trai trên đường phố Liverpool, khi anh hãy còn là một cầu thủ trẻ ít được chú ý. Ảnh: Liverpool Echo.

Fowler chơi bóng cùng một bé trai trên đường phố Liverpool, khi anh hãy còn là một cầu thủ trẻ ít được chú ý. Ảnh: Liverpool Echo.

Fowler hiếm khi cần tới những lời khen đó, anh vẫn luôn không thoải mái trước truyền thông, kể cả đến nhiều năm sau này. Ngày ấy, đài Sky vừa mới đầu tư vào bóng đá, họ đang cần những cú hích nhằm thu hút khách hàng. “Màn trình diễn của tôi chính là một món hời đối với họ”, Fowler đã nghĩ như thế khi nhận ra rằng sự xuất hiện của những thần tượng bóng đá sẽ tăng doanh thu bán chảo vệ tinh. Cú hat-trick hôm ấy đã một bước biến Fowler thành người của công chúng.

“Mùa giải ấy, tôi là một cây săn bàn trẻ đầy triển vọng,” Fowler viết trong cuốn tự truyện. “Tôi có mặt ở khắp mọi nơi, những bàn thắng cứ tiếp tục đến, những tờ báo in đầy hình ảnh của tôi, mọi người đều muốn hiểu hơn về chàng trai trẻ này…”. Trong vòng một tháng sau trận đấu với Arsenal, Fowler đang ăn sáng cùng mẹ thì phát hiện gương mặt anh được in sau lưng… một hộp ngũ cốc. 

Fowler chuyển tới Liverpool sau Steve McManaman – một người hùng khác của Liverpool. Ryan Giggs, Lee Sharpe và Nick Barmby, những cầu thủ tiềm năng được đối đãi như những ngôi sao nhạc pop thời 1994, đã bắt đầu sự nghiệp ở những nơi khác. Dù vậy, tất cả không được ký hợp đồng cho tới những năm đầu tuổi 20.

Lúc này Luật Bosman chưa ra đời và các đội bóng vẫn nắm giữ hầu hết mọi quyền hành. Ví dụ, tại Liverpool, Steve Heighway – HLV đội trẻ – luôn bảo các cầu thủ rằng họ chỉ thực sự trở nên chuyên nghiệp sau khi đạt mốc 100 trận ra sân. Với quan niệm này, các CLB lớn luôn rất ung dung trước khi nghĩ đến việc trân trọng các tài năng trẻ bằng những bản hợp đồng xứng đáng.

Tuy vậy, Fowler đã mở ra một tiền lệ, và chính anh tự cho bản thân là một “chú chuột bạch”. David Beckham, Paul Scholes, Gary Neville và Nicky Butt đều trạc tuổi Fowler, nhưng anh đã bước ra ánh sáng trước họ ít nhất 18 tháng.

Fowler (áo đỏ, góc phải) lập cú đúp vào lưới Man Utd tại Anfield tháng 12/1995, thời điểm thế giới còn chưa biết nhiều đến các ngôi sao thế hệ 1992 của Man Utd như Beckham, Giggs, Scholes hay anh em nhà Neville, Butt. 

Fowler (áo đỏ, góc phải) lập cú đúp vào lưới Man Utd tại Anfield tháng 12/1995, thời điểm thế giới còn chưa biết nhiều đến các ngôi sao thế hệ 1992 của Man Utd như Beckham, Giggs, Scholes hay anh em nhà Neville, Butt. 

Những con số đã phản ánh bước tiến của Fowler. Khi Beckham được cả thế giới chú ý với bàn thắng vào lưới Wimbledon từ giữa sân trong trận mở màn mùa giải 1996-1997, Fowler đã có ba mùa giải chuyên nghiệp với 85 bàn thắng và có hơn 30 bàn mỗi mùa trong hai mùa giải gần nhất.

Bốn năm đầu tại Ngoại hạng Anh của Fowler là một kỷ lục mà chưa từng có cầu thủ trẻ nào vượt qua được, bất kể từ Anh hay nơi nào khác. Thông số ghi bàn của Fowler thời đó tốt hơn hẳn những Michael Owen hay Wayne Rooney. Ngay cả cây săn bàn sát thủ Alan Shearer cũng không để lại nhiều dấu ấn khi còn trai trẻ. Chỉ trong ba mùa rưỡi, Fowler đã ghi tới 116 bàn thắng.

Có lẽ nhu cầu thành công của Liverpool thời ấy lớn hơn so với Man Utd, CLB vô địch Ngoại hạng Anh năm 1993 và giúp Alex Ferguson có thêm thời gian cải tổ đội bóng. Fowler thăng hoa nhất trong thời gian tại Liverpool dưới thời của Evans, người đang cố sửa chữa lại sai lầm của vị tiền nhiệm Graeme Souness và vật lộn với những ý kiến trái chiều về Anfield.

“Robbie đã chơi nhiều quá chăng?”, Evans đặt câu hỏi. “Chúng tôi chẳng thể làm khác đi, vì có ai ghi bàn giỏi hơn anh ấy đâu?”.

McManaman là bạn thân nhất của Fowler tại Liverpool. Dù Fowler không tự nhận là một chân sút giỏi, McManaman vẫn nhớ mọi người trong đội, kể cả những lão làng như Ian Rush, đã chăm chú theo dõi Fowler trong mỗi buổi tập như thế nào. Fowler có thể sút bóng ngay khi không có đà, và McManaman luôn thắc mắc tại sao gã trai trẻ có thể làm tốt như vậy.

Fowler là niềm tin, hy vọng của nhiều CĐV Liverpool giữa thập niên 1990, thời điểm Man Utd vươn lên thành thế lực số một bóng đá Anh. Ảnh: Liverpool Echo.

Fowler là niềm tin, hy vọng của nhiều CĐV Liverpool giữa thập niên 1990, thời điểm Man Utd vươn lên thành thế lực số một bóng đá Anh. Ảnh: Liverpool Echo.

Đồng đội của Fowler là những người đầu tiên gọi anh là Thánh. Họ ngạc nhiên với việc Fowler luôn cảm thấy khó chịu với sự nổi tiếng. Với bạn bè, Fowler là trung tâm của bữa tiệc. Nhưng khi ở giữa chốn người lạ, anh kiệm lời hơn và luôn nghi ngờ mọi thứ. Nhiều năm sau khi đã bước ra ánh sang, Fowler vẫn chưa biết gì hơn ngoài bóng đá.

Người hâm mộ Liverpool bắt đầu gọi anh bằng “Thánh” và Fowler rất thích thế, bởi điều đó cho thấy rằng anh được họ yêu quý, rằng anh đã trở thành một phần nơi họ. Khi Man Utd bắt đầu thiết lập sự thống trị, sự hiện diện của Fowler càng có ý nghĩa hơn với Liverpool. “Có những lúc mọi thứ rối ren tới nỗi một vài người hâm mộ đã thực sự nghĩ tôi là vị Thánh của đời họ. Hoặc là một Đấng cứu thế”, Fowler viết trong tự truyện.

Niềm tin ấy trong các CĐV càng dữ dội hơn khi Fowler phải nghỉ thi đấu vì chấn thương. Mùa giải trước trận đấu với Arsenal, anh phải ngồi ngoài bảy trận sau khi Evans thay Souness tiếp quản chiếc ghế nóng. Và Liverpool chỉ thắng được hai trận trong số đó. Đó là thời gian khó khăn với bất kỳ cầu thủ Liverpool nào. CLB đã không còn đạt được những chuẩn mực trong quá khứ. Trong mùa giải Fowler ra mắt dưới thời Souness, đội bóng cán đích thứ tám, tệ nhất vòng 30 năm. Hoàn cảnh này đã giúp cho các thành tích của Fowler trở nên đáng giá hơn, nhưng đồng thời cũng khiến tương lai của anh trở nên áp lực hơn rất nhiều so với các bạn đồng trang lứa. Hy vọng và ước mơ của sân Anfield như đè cả lên đôi vai của Fowler và McManaman.

Nhiều năm về trước, những cầu thủ lão làng đáng lẽ ra sẽ giúp đỡ họ nhiều hơn. Nhưng có lẽ thời thế đã thay đổi quá nhiều khiến họ không còn bắt kịp được nữa. Rush và John Barnes đã vươn tầm trở thành huyền thoại ở thập niên 1980, thời mà các cầu thủ bóng đá có thể thoải mái hòa nhập mà không phải lo lắng về ánh mắt của các nhà báo. Điều này đã giúp củng cố tinh thần của toàn đội. Tuy nhiên, giữa những năm 1990, giới cầu thủ bắt đầu xuất hiện nhiều hơn trên các mặt báo. Dần dần, việc lui tới quán bar Sefton Arms gần Melwood để uống bia sau buổi tập đã không còn được công chúng đón nhận một cách thoải mái như trước nữa.

Fowler làm điên đảo hàng phòng ngự Newcastle trong một trận đấu tháng 3/1997. Ảnh: Liverpool Echo.

Fowler làm điên đảo hàng phòng ngự Newcastle trong một trận đấu tháng 3/1997. Ảnh: Liverpool Echo.

Dưới thời HLV Roy Evans, độ tuổi trung bình của Liverpool thuộc vào diện thấp nhất của giải Ngoại hạng. Những người trẻ tại Anh đang xác định lại các chuẩn mực xã hội sau cuộc chiến tranh giai cấp những năm 1980. Về âm nhạc, những nhóm như Oasis và Blur, những người xuất thân từ giai cấp lao động, đã làm mưa làm gió trên các bảng xếp hạng. Buổi sáng sau khi Fowler lập cú hat-trick vào lưới Arsenal, Oasis đã cho ra mắt album đầu tay Definitely Maybe và leo thẳng lên vị trí số một. Về chính trị, tầng lớp lao động đã tổ chức bầu chọn lãnh đạo mới kể từ sau Thế chiến thứ hai, và Tony Blair đã thắng cuộc.

Trong kỷ nguyên của Spice Girls, các cầu thủ của Liverpool đã trở thành những Spice Boys – cụm từ mà truyền thông nghĩ ra sau khi có tin đồn Fowler cặp bồ với Emma Burton. Fowler thì quả quyết họ mới chỉ gặp nhau đúng một lần, tại buổi lễ Brit Awards.

“Đó là sai lầm lớn nhất mà chúng tôi từng mắc phải”, Jamie Redknapp giận dữ khi được hỏi về trang phục màu trắng mà Liverpool mặc trước trận chung kết Cup FA năm 1996. Điều này đã dấy lên nghi ngờ về việc các cầu thủ không thật sự chú tâm vào bóng đá. David James, người mẫu Armani, đã đề xuất ý tưởng mặc bộ đồ trắng. Dù vấp phải một vài bất đồng, không có ai thắc mắc về việc liệu vấn đề thời trang có bị đem ra mổ xẻ hay không nếu Liverpool thất trận, và sự thực là có.

Fowler chơi 590 trận đấu chuyên nghiệp trong suốt 18 năm nhưng 42% số bàn thắng lại nằm trong bốn năm đầu sự nghiệp. Mùa giải 1996-97, khi Liverpool cạnh tranh khốc liệt cho chức vô địch Ngoại hạng sau nhiều năm chờ đợi, là mùa giải đỉnh cao cuối cùng của anh với 31 bàn thắng sau 44 lần vào sân. Thời kỳ này trùng với một sự biến chuyển xã hội khác. Ngày 1/5, giai cấp lao động đã thắng cử lần đầu tiên trong 24 năm, và Noel Gallagher quyết định tiến vào dinh Thủ tướng Anh, số 10 phố Downing, London, để ăn mừng cùng Tony Blair, điều này dường như đã giết chết thập kỉ 1990, thập kỷ của sự tái sinh nền văn hóa.

Đà sa sút của bản thân từ năm 1997 cộng thêm sự xuất hiện của đàn em Michael Owen (trái) khiến Fowler mất dần tầm ảnh hưởng và vị thế ngôi sao số một ở Liverpool. 

Đà sa sút của bản thân từ năm 1997 cộng thêm sự xuất hiện của đàn em Michael Owen (trái) khiến Fowler mất dần tầm ảnh hưởng và vị thế ngôi sao số một ở Liverpool. 

Người trẻ tại Anh, vốn đấu đá nhau trước thời gian này, bắt đầu hòa giải. Một cầu thủ nghiêm túc và chuyên tâm sẽ giúp ích rất nhiều cho Liverpool. Ngày 6/5, Man Utd một lần nữa đăng quang, sau khi một Liverpool, không có Fowler, ngậm ngùi thất bại tại Wimbledon. Người ghi bàn cho Liverpool buổi tối hôm đó là chàng trai 17 tuổi Michael Owen. Dẫu cho Liverpool dường như đã tìm thấy cầu thủ đầy cống hiến mà họ đang cần, để thế chỗ Fowler, họ vẫn đang ngóng đợi một danh hiệu.

Hoài Thương (theo The Athletics)

=> Xem thêm: Tin Thể Thao 24/7


  Thông tin thêm  

Nhà cái V9bet tặng ngay 100.000 VND chơi đánh bài trực tuyến ăn tiền, xổ số, slot, đánh bài free khi bạn đăng ký tài khoản thành công. Thắng chắc cú 100% được phép rút tiền mặt về các tài khoản ngân hàng của bạn.

Link đăng ký V9bet nhận 100.000 VND free

   –     – 

About Author


v9bet